Con tàu ngay từ khi ra đời đã là một sự thất bại, nhưng người Nga, chính quyền Nga kiên quyết không chấp nhận sự tệ hại và vô dụng của nó, lay lắt duy trì, kéo dài một thây ma – chính là biểu hiện của một phong cách Nga bảo thủ đặc trưng và một nền công nghiệp yếu kém, sa sút trầm trọng, và đồng thời cũng bộc lộ một tư duy chiến thuật, học thuyết hải quân bế tắc, di sản hô khẩu hiệu thời Xô Viết.
Tàu tuần dương hạng nặng mang máy bay Đô đốc Kuznetsov không chỉ là một khí tài quân sự; nó là di sản vật chất cuối cùng của tham vọng hải quân viễn dương mà Liên bang Xô Viết từng theo đuổi, một biểu tượng của sức mạnh quốc gia mà Liên bang Nga kế thừa. Được thiết kế trong những năm tháng cuối cùng của Chiến tranh Lạnh với mục đích thách thức sự thống trị trên các đại dương của Hải quân Mỹ, số phận của con tàu này lại kể một câu chuyện hoàn toàn khác – một câu chuyện về sự suy tàn, tai nạn và những nỗ lực vô vọng.
Bài viết này sẽ phân tích nghịch lý cốt lõi của Kuznetsov: một con tàu được định danh là kỳ hạm của Hải quân Nga nhưng lại trở nên nổi tiếng hơn với những cột khói đen kịt, những tai nạn chết người trong quá trình sửa chữa, và những chuyến hải trình mà nó hiếm khi thiếu tàu kéo hộ tống. Nó vừa là một tài sản mang tính uy tín quốc gia, vừa là một gánh nặng kỹ thuật và tài chính khổng lồ, phơi bày những giới hạn của Nga thời hậu Xô Viết.
Sự sụp đổ của Đô đốc Kuznetsov không phải là một chuỗi các sự kiện ngẫu nhiên. Bài viết này sẽ lập luận rằng đó là kết quả tất yếu của sự kết hợp giữa một triết lý thiết kế đầy thỏa hiệp, sự tan rã của nền công nghiệp quốc phòng Xô Viết, tình trạng thiếu hụt kinh phí kinh niên, và sự thay đổi trong các ưu tiên chiến lược của Nga. Số phận của con tàu là một nghiên cứu điển hình về giới hạn sức mạnh của một cường quốc đang cố gắng duy trì di sản của quá khứ trong một thực tại đầy thách thức.
SINH RA TRONG BÃO TÁP: NGUỒN GỐC VÀ TRIẾT LÝ THIẾT KẾ ĐẦY THỎA HIỆP
Tuần dương hạm mang máy bay (TAKR): Một học thuyết hải quân “không giống ai”
Không giống các tàu sân bay của phương Tây, vốn được thiết kế như những sân bay nổi chuyên dụng, Đô đốc Kuznetsov được Liên Xô phân loại là “tàu tuần dương hạng nặng mang máy bay” TAVKR (tiếng Nga: Тяжёлый авианесущий крейсер). Thiết kế độc đáo này là một sự lai ghép có chủ đích, phản ánh học thuyết hải quân của Liên Xô và sau này là của Nga, vốn ưu tiên khả năng tác chiến độc lập của từng tàu chiến. Con tàu không chỉ mang theo một phi đội máy bay chiến đấu (ban đầu là Su-33 và sau này bổ sung MiG-29K) và trực thăng (Ka-27), mà còn được trang bị hỏa lực tấn công hạng nặng của một tàu tuần dương. Vũ khí nổi bật nhất là 12 bệ phóng thẳng đứng chứa tên lửa hành trình chống hạm P-700 Granit (NATO định danh: SS-N-19 Shipwreck), loại vũ khí có khả năng mang đầu đạn hạt nhân và là vũ khí chính của các tàu tuần dương lớp Kirov.
Triết lý này xuất phát từ một chiến lược “bất đối xứng”. Nhận thức được rằng họ không thể cạnh tranh sòng phẳng với Mỹ về số lượng các nhóm tác chiến tàu sân bay (CSG), các nhà hoạch định chiến lược của Liên Xô đã tạo ra một “kẻ săn tàu sân bay”. Kuznetsov được thiết kế để có thể tự mình đe dọa và tấn công các hạm đội đối phương nếu chúng xâm phạm vùng ảnh hưởng của Liên Xô, mà không cần phụ thuộc hoàn toàn vào một đội tàu hộ tống lớn. Tuy nhiên, sự thỏa hiệp này phải trả một cái giá đắt. Các bệ phóng tên lửa Granit khổng lồ chiếm một không gian cực kỳ quý giá bên dưới boong tàu, ngay phía sau cầu nhảy ski-jump. Điều này trực tiếp làm giảm diện tích nhà chứa máy bay, hạn chế số lượng phi cơ có thể mang theo và làm phức tạp hóa các hoạt động bảo trì, hậu cần. Về bản chất, triết lý TAVKR không phải là một lựa chọn chiến lược vượt trội, mà là một sự thừa nhận về điểm yếu công nghiệp và kinh tế. Nó là một giải pháp tình thế, sinh ra từ việc không thể xây dựng một hệ sinh thái hải quân viễn dương hoàn chỉnh như của Mỹ, và đã gieo mầm cho những thất bại trong tương lai của con tàu.
“Con tàu ngàn tên”: Một lịch sử ra đời đầy biến động
Lịch sử tên gọi của con tàu phản ánh một cách sống động sự hỗn loạn của thời đại mà nó ra đời. Con tàu được khởi đóng vào năm 1982 tại nhà máy đóng tàu Nikolayev ở Ukraine với tên gọi ban đầu là Riga. Đến năm 1985, nó được đổi tên thành Leonid Brezhnev. Hai năm sau, vào năm 1987, khi được hạ thủy, nó lại mang tên Tbilisi. Cuối cùng, vào năm 1990, nó nhận được cái tên chính thức và cuối cùng là Đô đốc Hạm đội Liên Xô Kuznetsov. Giới phân tích phương Tây vì thế đã gọi nó là “con tàu ngàn tên”.
Khi Liên Xô tan rã vào năm 1991, con tàu, lúc đó vẫn chưa hoàn thiện và đang neo đậu tại Biển Đen, đã rơi vào một tình thế pháp lý bấp bênh. Để tránh nguy cơ bị Ukraine, quốc gia vừa tuyên bố độc lập, tuyên bố chủ quyền, Hải quân Nga đã vội vã thực hiện một chuyến đi “đào thoát” cho con tàu. Nó đã di chuyển từ Biển Đen, vượt qua các eo biển của Thổ Nhĩ Kỳ để gia nhập Hạm đội Phương Bắc của Nga. Trong khi đó, con tàu chị em của nó, Varyag, với mức độ hoàn thiện thấp hơn, đã bị bỏ lại tại nhà máy Nikolayev. Sau này, Ukraine đã bán nó cho Trung Quốc, và nó trở thành tàu sân bay đầu tiên của Hải quân Trung Quốc, chiếc Liêu Ninh.
Dấu ấn của sự sụp đổ: Di sản công nghiệp bị mất
Việc Kuznetsov ra đời đúng vào thời điểm Liên Xô sụp đổ đã để lại những hậu quả lâu dài và không thể khắc phục. Trong những năm 1990, do cuộc khủng hoảng kinh tế trầm trọng, con tàu gần như bị bỏ bê, thiếu kinh phí cho hoạt động bảo trì cần thiết, dẫn đến sự xuống cấp nhanh chóng của các hệ thống cơ khí phức tạp.
Tuy nhiên, tổn thất lớn nhất và mang tính chiến lược là việc Nga mất quyền tiếp cận nhà máy đóng tàu Nikolayev, nơi duy nhất trong toàn bộ Liên Xô có đủ cơ sở hạ tầng, công nghệ và đội ngũ kỹ sư chuyên môn để chế tạo tàu sân bay. Sự mất mát này không chỉ là mất đi một cơ sở vật chất. Đó là sự đứt gãy của một chuỗi cung ứng chuyên biệt, sự thất thoát bí quyết công nghệ và sự tan rã của đội ngũ chuyên gia có kinh nghiệm thực tế. Nước Nga hiện đại chưa bao giờ tái tạo được năng lực này. Mọi nỗ lực sửa chữa và hiện đại hóa Kuznetsov sau này đều được thực hiện bởi một nền công nghiệp “mồ côi”, không có kinh nghiệm và cơ sở hạ tầng gốc đã tạo ra nó. Đây là yếu tố nền tảng giải thích tại sao quá trình sửa chữa con tàu sau này lại gặp phải nhiều thảm họa đến vậy.
MỘT LỊCH SỬ VẬN HÀNH ĐẦY TRỤC TRẶC (1995-2017)
Gót chân Achilles: Hệ thống động lực và khói đen tai tiếng
Kể từ khi chính thức đi vào hoạt động đầy đủ vào khoảng năm 1995, Đô đốc Kuznetsov đã nhanh chóng nổi tiếng với những vấn đề cố hữu về hệ thống động lực. Con tàu sử dụng các nồi hơi áp suất cao, một công nghệ được cho là phức tạp và kém tin cậy, thường xuyên gặp trục trặc và đòi hỏi bảo trì liên tục. Tình trạng thiếu kinh phí trầm trọng trong những năm 1990 đã khiến việc bảo trì bị bỏ bê, làm các vấn đề này ngày càng trở nên tồi tệ.
Hệ quả rõ ràng nhất là hình ảnh quen thuộc của con tàu khi di chuyển, luôn nhả ra một cột khói đen dày đặc. Đây là dấu hiệu của việc đốt cháy nhiên liệu mazut không hoàn toàn, cho thấy hiệu suất kém và tình trạng kỹ thuật yếu kém của hệ thống nồi hơi. Vấn đề này nghiêm trọng đến mức trong các chuyến hải trình dài, Kuznetsov thường phải có một tàu kéo lớn đi kèm để đề phòng trường hợp xảy ra sự cố động cơ giữa biển.
Thử lửa tại Syria (2016) – Phơi bày điểm yếu chết người
Năm 2016, Nga đã triển khai Đô đốc Kuznetsov đến ngoài khơi Syria. Chuyến đi này được quảng bá rộng rãi như một màn phô diễn sức mạnh quân sự của Nga và khả năng triển khai sức mạnh hải quân viễn dương. Tuy nhiên, thay vì khẳng định năng lực, chiến dịch này lại phơi bày những yếu kém chết người của con tàu.
Trong một thời gian tham chiến tương đối ngắn, Kuznetsov đã mất hai máy bay chiến đấu trong các tai nạn không liên quan đến hỏa lực của đối phương. Một chiếc MiG-29K và một chiếc Su-33 đã rơi xuống biển khi cố gắng hạ cánh. Điều đáng báo động là nguyên nhân của cả hai vụ tai nạn đều giống nhau: sự cố đứt cáp hãm đà (arresting gear) trên boong tàu. Đây là một lỗi kỹ thuật cực kỳ nghiêm trọng đối với một hệ thống cốt lõi, quyết định sự an toàn và hiệu quả của mọi hoạt động không quân trên tàu sân bay.
Việc mất hai máy bay do cùng một lỗi hệ thống không chỉ là một tai nạn, mà là một bằng chứng không thể chối cãi về tình trạng kỹ thuật xuống cấp ở mức độ báo động. Đáng lẽ đây phải là hồi chuông cảnh tỉnh mạnh mẽ nhất, cho thấy con tàu không còn an toàn để vận hành và cần một cuộc đại tu toàn diện thay vì những sửa chữa chắp vá. Các nhà phân tích phương Tây đánh giá rằng vai trò của Kuznetsov ở Syria chủ yếu mang tính biểu tượng hơn là có hiệu quả thực chiến đáng kể. Những thất bại này đã củng cố danh tiếng của con tàu như một nền tảng không đáng tin cậy và trực tiếp dẫn đến quyết định đưa nó vào một đợt sửa chữa lớn vào năm 2017.
Nỗ lực hiện đại hóa bất thành – chuỗi thảm họa tại xưởng tàu (2017-2025)
Sau khi trở về từ Syria, Đô đốc Kuznetsov được đưa vào xưởng tàu để tiến hành một đợt sửa chữa và hiện đại hóa lớn vào năm 2017, với hy vọng sẽ khắc phục các vấn đề cố hữu và kéo dài thời gian phục vụ của nó thêm ít nhất một thập kỷ. Tuy nhiên, quá trình này đã nhanh chóng biến thành một chuỗi các thảm họa công nghệ, làm trầm trọng thêm tình trạng của con tàu và đặt dấu chấm hết cho tương lai của nó.
Kế hoạch và tham vọng ban đầu
Kế hoạch ban đầu cho việc đại tu Kuznetsov khá tham vọng. Nó bao gồm việc sửa chữa lớn hệ thống động lực, với việc thay thế 4 trong số 8 nồi hơi và sửa chữa các tuabin chính. Về vũ khí, kế hoạch quan trọng nhất là thay thế các hệ thống phòng không tầm gần Kortik và AK-630 đã lỗi thời bằng hệ thống CIWS Pantsir-M hiện đại, với khoảng 6 đến 8 module chiến đấu dự kiến được lắp đặt. Các hệ thống điện tử, radar, thông tin liên lạc và điều khiển tác chiến cũng dự kiến được nâng cấp. Mục tiêu là đưa con tàu trở lại hạm đội vào năm 2021.
Biên niên sử thảm họa: Một cái chết bởi ngàn vết cắt
Những gì diễn ra sau đó là một biên niên sử của các tai nạn, cho thấy sự yếu kém trong năng lực công nghiệp, quản lý dự án và văn hóa an toàn của ngành đóng tàu Nga.
Tháng 10/2018: Chìm ụ nổi PD-50. Trong khi Kuznetsov đang nằm trong ụ nổi PD-50 để sửa chữa, một sự cố mất điện đã khiến các máy bơm của ụ nổi ngừng hoạt động, dẫn đến việc nó bị chìm đột ngột. Thảm họa không dừng lại ở đó. Một trong những chiếc cần cẩu khổng lồ nặng 70 tấn của ụ nổi đã đổ sập xuống boong tàu, tạo ra một lỗ thủng lớn có diện tích khoảng 20 mét vuông và làm hư hại nghiêm trọng sàn đáp. Đây là một đòn giáng kép: con tàu không chỉ bị hư hại thêm mà Nga còn mất đi PD-50, ụ nổi duy nhất ở khu vực phía Bắc có khả năng chứa một con tàu cỡ lớn như Kuznetsov.
Tháng 12/2019: Vụ hỏa hoạn chết người. Hơn một năm sau, một thảm họa khác xảy ra. Một vụ hỏa hoạn lớn đã bùng phát trên tàu trong quá trình hàn. Nguyên nhân được cho là một tia lửa hàn đã rơi vào khu vực có nhiên liệu diesel bị tràn bên dưới. Ngọn lửa đã hoành hành trong gần một ngày, bao trùm một diện tích lên tới 500-600 mét vuông, khiến 2 quân nhân thiệt mạng và hơn 10 người khác bị thương. Vụ cháy đã gây thiệt hại nặng nề cho cấu trúc bên trong, các khoang động cơ và phá hủy một phần lớn hệ thống dây điện phức tạp của con tàu.
Tháng 9/2021: Phát hiện vấn đề động cơ mới. Tập đoàn Đóng tàu Thống nhất (USC), đơn vị chịu trách nhiệm sửa chữa, đã phải thông báo một sự trì hoãn mới. Họ phát hiện ra rằng cần phải sửa chữa cả 4 tuabin khí của tàu, thay vì chỉ một như trong đánh giá ban đầu. Điều này cho thấy các cuộc khảo sát kỹ thuật ban đầu đã không đánh giá hết được mức độ xuống cấp thực sự của hệ thống động lực.
Tháng 12/2022: Một vụ cháy khác. Như để nhấn mạnh thêm sự yếu kém trong quản lý an toàn, một đám cháy nhỏ khác lại xảy ra trên tàu. Mặc dù được dập tắt nhanh chóng và được lãnh đạo USC mô tả là một “tai nạn nhỏ” không gây thiệt hại, nó tiếp tục làm dấy lên những nghi ngờ nghiêm trọng về các tiêu chuẩn an toàn và quy trình làm việc tại xưởng tàu.
Những sự cố này không phải là “vận rủi”. Chúng là triệu chứng hữu hình của một nền công nghiệp đang mục ruỗng từ bên trong: mất cơ sở hạ tầng quan trọng, văn hóa an toàn lao động yếu kém, và năng lực đánh giá kỹ thuật không đầy đủ. Mỗi tai nạn không chỉ gây trì hoãn mà còn làm tăng vọt chi phí sửa chữa, tạo ra một vòng luẩn quẩn. Chi phí tăng dẫn đến áp lực phải cắt giảm quy mô hiện đại hóa, vốn đã bị thu hẹp ngay từ đầu do hạn chế về ngân sách. Cuối cùng, Nga phải đối mặt với viễn cảnh chi một khoản tiền khổng lồ chỉ để sửa chữa những hư hỏng mới phát sinh, mà không thực sự nâng cấp được gì đáng kể.
Hồi kết của một kỷ nguyên? Cuộc tranh luận về tương lai (2024-2025)
Sau gần 8 năm nằm tại xưởng tàu với vô số tai nạn và các mốc thời gian liên tục bị phá vỡ, tương lai của Đô đốc Kuznetsov trở nên mờ mịt hơn bao giờ hết. Đến giữa năm 2025, một cuộc tranh luận gay gắt đã nổ ra trong giới quân sự và công nghiệp quốc phòng Nga về việc liệu có nên tiếp tục cứu vớt con tàu hay chấp nhận sự thật và cho nó về hưu.
Tình trạng hiện tại: Đình chỉ và cân nhắc tháo dỡ
Tháng 7/2025, các nguồn tin từ truyền thông Nga, trích dẫn các nguồn tin cấp cao trong Hải quân và USC, đồng loạt đưa tin rằng mọi công việc sửa chữa và hiện đại hóa trên tàu Kuznetsov đã bị đình chỉ. Giới lãnh đạo đang trong quá trình đưa ra quyết định cuối cùng về số phận con tàu, với khả năng rất cao là sẽ rút nó khỏi biên chế và tháo dỡ để lấy sắt vụn. Đến tháng 2/2025, con tàu vẫn nằm bất động tại cảng, không thể hoạt động.
Luận điểm “cho về hưu”: Tiếng nói của chủ nghĩa thực dụng
Luồng ý kiến ủng hộ việc tháo dỡ Kuznetsov được dẫn đầu bởi những tiếng nói có uy tín và thực dụng. Đô đốc Sergei Avakyants, cựu chỉ huy Hạm đội Thái Bình Dương, đã gọi việc ngừng sửa chữa là “động thái hoàn toàn đúng đắn”. Ông thẳng thắn nhận định rằng Kuznetsov là “một vũ khí hải quân rất đắt tiền và không hiệu quả”, thuộc về “một kỷ nguyên khác”.
Lập luận chính của phe này là tương lai của chiến tranh hải quân nằm ở các hệ thống không người lái, robot và vũ khí tấn công tầm xa. Việc tiếp tục đổ những nguồn lực tài chính và công nghiệp quý giá vào một con tàu cũ kỹ, không đáng tin cậy và có chi phí vận hành khổng lồ là một sự lãng phí. Những nguồn lực đó có thể được đầu tư hiệu quả hơn nhiều vào việc đóng các khinh hạm, tàu hộ vệ hiện đại mang tên lửa Kalibr và Zircon, hoặc các tàu ngầm hạt nhân thế hệ mới – những nền tảng phù hợp hơn với chiến lược hải quân của Nga trong thế kỷ XXI.
Luận điểm “bảo tồn”: Tiếng nói của uy tín và học thuyết
Ở phía ngược lại, phe ủng hộ việc bảo tồn Kuznetsov đưa ra các lập luận dựa trên học thuyết hải quân, uy tín quốc gia và nhu cầu chiến thuật. Các nhân vật như Chuẩn Đô đốc Mikhail Chekmasov và chuyên gia quân sự Vasily Dandykin cho rằng việc từ bỏ tàu sân bay duy nhất sẽ là một sai lầm chiến lược.
Họ lập luận rằng các tài liệu chiến lược nền tảng của Hải quân Nga vẫn yêu cầu sự hiện diện của các đội hình tàu sân bay ở cả Hạm đội Phương Bắc và Hạm đội Thái Bình Dương. Hơn nữa, bất chấp sự phát triển của vũ khí không người lái, nhu cầu yểm trợ hỏa lực từ trên không cho các hoạt động viễn chinh và các chuyến hải trình dài ngày vẫn tồn tại, và chỉ có một “sân bay nổi” mới có thể đáp ứng được điều đó. Việc từ bỏ Kuznetsov sẽ khiến Nga mất đi hoàn toàn năng lực hàng không mẫu hạm, xóa sổ kinh nghiệm vận hành quý báu được tích lũy qua nhiều thập kỷ và giáng một đòn mạnh vào uy tín của Nga với tư cách là một cường quốc hải quân toàn cầu.
Cuộc tranh luận này không diễn ra trong chân không. Nó bị định hình sâu sắc bởi cuộc chiến ở Ukraine. Áp lực tài chính từ cuộc chiến và các lệnh trừng phạt của phương Tây đã khiến Điện Kremlin phải đối mặt với một lựa chọn khắc nghiệt: duy trì một biểu tượng uy tín tốn kém hay tập trung mọi nguồn lực cho các ưu tiên cấp bách trên bộ. Kuznetsov, một dự án “thùng không đáy”, rất có thể sẽ trở thành nạn nhân của sự thay đổi ưu tiên này. Cuộc tranh luận này cũng phản ánh một sự chia rẽ sâu sắc trong tư duy chiến lược của Hải quân Nga, giữa phe “truyền thống” vẫn bám vào giấc mơ hải quân viễn dương và phe “thực dụng” muốn tập trung vào các năng lực bất đối xứng, hiệu quả hơn.
Phân tích tổng thể và triển vọng
Số phận bi thảm của Đô đốc Kuznetsov không phải là một trường hợp cá biệt. Nó là triệu chứng rõ ràng nhất cho những căn bệnh mang tính hệ thống mà nước Nga thời hậu Xô Viết phải đối mặt.
Kuznetsov – Triệu chứng của một căn bệnh lớn hơn
Thứ nhất, nó phơi bày sự suy thoái của nền công nghiệp quốc phòng Nga, đặc biệt là trong lĩnh vực đóng tàu mặt nước quy mô lớn. Việc mất đi ụ nổi PD-50, các vụ hỏa hoạn do vi phạm an toàn lao động, và sự thất bại trong việc đánh giá đúng tình trạng kỹ thuật của con tàu cho thấy một sự sa sút về cả cơ sở hạ tầng, quy trình quản lý và năng lực kỹ thuật.
Thứ hai, nó cho thấy sự phụ thuộc quá lớn vào di sản công nghệ của Liên Xô. Nền công nghiệp hiện tại của Nga đang vật lộn để duy trì, chứ chưa nói đến việc cải tiến một cách hiệu quả, các nền tảng phức tạp được thừa hưởng từ quá khứ.
Cuối cùng, nó là minh chứng cho khoảng cách ngày càng lớn giữa tham vọng và thực tại của Nga. Moscow vẫn duy trì học thuyết và tham vọng của một cường quốc hải quân toàn cầu, nhưng lại thiếu nguồn lực kinh tế và năng lực công nghiệp bền vững để hỗ trợ cho tham vọng đó.2
Tương lai Hải quân Nga hậu-Kuznetsov
Nếu Đô đốc Kuznetsov bị tháo dỡ, Hải quân Nga sẽ không có tàu sân bay trong ít nhất một thập kỷ tới, nếu không muốn nói là lâu hơn. Không có một kế hoạch thực tế nào để bắt đầu đóng một tàu sân bay mới trước năm 2030. Sự thiếu hụt này có thể buộc Nga phải chính thức từ bỏ mô hình nhóm tác chiến tàu sân bay và tập trung hoàn toàn vào các thế mạnh đã được chứng minh:
Hạm đội tàu ngầm: Tiếp tục là xương sống của hải quân, với việc đầu tư vào các tàu ngầm hạt nhân tấn công và tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo.
Tàu chiến nhỏ mang tên lửa lớn: Phát triển và đóng hàng loạt các tàu hộ vệ và tàu corvette có khả năng mang tên lửa hành trình Kalibr và tên lửa siêu thanh Zircon, tạo ra mối đe dọa đáng gờm từ khoảng cách xa.
Chiến lược Chống tiếp cận/Chống xâm nhập (A2/AD): Củng cố các “pháo đài” phòng thủ ven biển bằng các hệ thống tên lửa bờ, hệ thống phòng không và không quân tầm xa, biến các vùng biển gần Nga thành những khu vực cực kỳ nguy hiểm cho hải quân đối phương.
Kết luận – Bản cáo phó cho một giấc mơ
Hành trình của Đô đốc Kuznetsov, từ một biểu tượng đầy hứa hẹn của sức mạnh hải quân Liên Xô, qua một lịch sử vận hành đầy rẫy sự cố, đến một quá trình sửa chữa thảm khốc và cuối cùng là đối mặt với khả năng bị biến thành sắt vụn, là một câu chuyện bi kịch của ngành kỹ thuật quân sự.
Sự kết thúc của Kuznetsov không chỉ là sự mất mát của một con tàu. Nó là sự kết thúc của một kỷ nguyên, đánh dấu sự thừa nhận muộn màng nhưng không thể tránh khỏi của Nga rằng giấc mơ về một hạm đội tàu sân bay viễn dương có thể cạnh tranh với phương Tây đã chết. Số phận của nó là một bài học đắt giá về sự nguy hiểm của việc để tham vọng chiến lược vượt quá xa năng lực công nghiệp và thực tế kinh tế. Nó không phải là một “thảm họa công nghệ” đơn lẻ, mà là đỉnh điểm của một chuỗi các thất bại mang tính hệ thống đã kéo dài hàng thập kỷ, bắt nguồn từ chính sự sụp đổ của Liên bang Xô Viết. Tương lai của Hải quân Nga, không có Kuznetsov, sẽ thực dụng hơn, tập trung vào phòng thủ và răn đe từ xa, nhưng cũng sẽ mất đi một biểu tượng quan trọng của vị thế cường quốc toàn cầu./.

Xem thêm:
TÀU SÂN BAY Đô đốc Kuznetsov